Chương 15
Edit + Beta: Mon
“Merlin, ta cảm thấy rất ngạc nhiên, cuối cùng thì là vì cái gì mà đến tận bây giờ ngươi vẫn bảo vệ thằng nhãi Arthur vậy. Hắn suốt ngày chỉ coi ngươi là một kẻ hầu, còn ngươi thì hết lần này đến lần khác xả thân cứu hắn, thậm chí đến lúc hắn hiểu nhầm ngươi, muốn thiêu chết ngươi, mà ngươi cũng vẫn không phản bội hắn, Merlin, không, ta nghĩ gọi ngươi là Emrys mới đúng, ngươi có thể cho ta biết cái lí do của ngươi không?”
Merlin ngẩn người nhớ lại, có vẻ đã từng có rất nhiều người cũng đã hỏi những câu tương tự, ngay chính bản thân cậu cũng vì thế mà băn khoăn, việc này chẳng lẽ thực sự chỉ là vì định mệnh an bài hay sao?
Nếu thực sự chỉ đơn giản như thế thì tốt rồi, nhưng tự cậu cũng rõ, căn bản đó không phải là sự thực.
Cậu lắc đầu: “Những kẻ như ngươi không biết đến lòng trung thành là gì, do đó cũng không thể hiểu được hành động của ta, ta có lí do của riêng mình.”
Agravaine cợt nhả cười với cậu: “Trung thành, ta thấy hình như còn có nguyên nhân khác.”
Nghe đến đó, Merlin thấy trong lòng thoáng rụng rời, Agravaine ít nhất đúng một phần, có nguyên nhân khác, Merlin hiểu rõ, đúng là vẫn còn nguyên nhân khác, là do cậu không dám thừa nhận nguyên nhân này, thậm chí nếu không có chuyện gì xảy ra cậu còn muốn chôn dấu bí mật này đến cùng, cho đến tận khi cậu chết.
“Cho dù là gì, ta nghĩ ta cũng không cần quan tâm, bởi vì, Emrys, đại phù thủy, hôm nay ta đáng buồn thay xin được thông báo với ngươi, tại rừng cây này ngươi đã trút hơi thở cuối cùng của mình, hết buổi tối hôm nay, Camelot sẽ không bao giờ phải nghe lại cái tên đáng nguyền rủa Merlin một lần nữa, đồng thời,” Agravaine khinh khỉnh nhìn Arthur đang được Merlin dìu đi, “Chúng ta cũng sẽ không bao giờ… được nghe danh hiệu của quốc vương Arthur một lần nữa, thay thế được người chỉ có thể là Người, Nữ hoàng Morgana.”
Merlin không cần nhìn lại cũng biết, Morgana chắc chắn là đã được kẻ khác cứu đi rồi.
Agravaine không tiếp tục lảm nhảm, hắn ra hiệu cho hai bên trái phải xông lên, rừng gươm sáng loáng như bão tuyết dần tiếp cận Merlin.
Thoáng một cái, cậu chứng kiến lũ binh lính bị mặt đấy hất tung tứ phía, Merlin định cố sức dìu Arthur đi, nhưng sức cậu không đủ để di chuyển Arthur.
“Arthur, anh thực sự nên giảm cân chút đi! Nếu chúng ta bỏ mạng vì độ thừa cân của anh, thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Merlin lầm bầm nói, giọng nhỏ đến độ chỉ mình cậu nghe được, còn Arthur thì vẫn bất tỉnh như trước. Nếu anh ta mà nghe được những lời này của Merlin thì nhất định sẽ bùng nổ.
“Phép thuật.” Agravaine khẽ lắc đầu, khoát tay, tất cả quân sĩ dưới quyền liền hung dung xông lên.
“Emrys, để ta xem xem ngươi còn chống cự được tới khi nào.”
Merlin nghe được câu nói của Agravaine, so với hắn cậu lại càng lo lắng chuyện này, trông thấy cả hai đã bị quân lính vây qanh, cậu dứt khoát đặt Arthur xuống đất, rút thanh kiếm từ bên hông anh ta hướng vào những kẻ đang chầm chậm xáp lại từ tứ phía, tư thế cầm kiếm của cậu so với trước đây không cải thiện thêm chút gì, thoạt nhìn vẫn… giống gà mờ, bản thân cậu cũng nhận ra đây không phải cách, cậu đơn giản buông thanh kiếm, năm ngón tay xòe ra, hô thần chú, ngọn lửa lớn từ người cậu bùng lên bao bọc hai người, ngăn cản bước tiến của kẻ địch.
Nhưng nó có thể chống đỡ đến khi nào?
Cậu lo lắng nhìn xung quanh, những ngọn kiếm cách cậu quá gần, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ có thể xuyên qua tường lửa, đến lúc đó, cậu có thể lấy cái gì để chống trả lại bọn họ đây?
Trừ khi cậu có thể lập tức tẩu thoát, nhưng, bằng cách nào, cậu cũng không biết bay, khoan! Bay?!
Agravaine nhìn trước mắt, xem ra việc tiêu diệt hai kẻ cản đường kia cũng là chỉ là vấn đề thời gian, hắn nở nụ cười nắm chắc phần thắng, đột nhiên giữa quầng lửa hắn ta trông thấy Merlin ngửa mặt lên trời, hét lớn vào khoảng không trung câu gì đó hắn không sao nghe hiểu, tựa như một cổ ngôn đã thất truyền.
Thằng nhãi này định giở trò gì đây?
Hắn ngồi trên lưng ngựa cảnh giác, sẵn sàng cho một cơn lốc, lũ quét hay cái gì đó sắp xảy đến, nhưng qua một lúc lâu, cũng không có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn Merlin phá lên cười lắc đầu nguầy nguậy.
“Emrys, thật đáng tiếc, có vẻ như phép thuật của ngươi vô dụng rồi.”
Merlin không quan tâm tới lời hắn nói, chỉ chuyên tâm nhìn lên bầu trời, giống như đang chờ đợi một cái gì đó.
Đúng vào lúc Agravaine đang cho rằng thằng nhãi con chỉ đang khoang trương thanh thế, hắn phát hiện lũ binh lính đều ngửa đầu nhìn lên trên, mặt mày tái mét, bọn chúng vứt bỏ cả gươm kiếm trong tay, chạy tư toán, miệng la hét cái gì đó. Agravaine nghe một lúc mới hiểu được họ đang hét cái gì.
“Rồng!”